Search This Blog

Saturday, March 26, 2016

Sống Mong Đợi


By Fil Anderson – March 26, 2016
Dịch: Thang Chu



Mác 14:42-46

"Đứng dậy, chúng ta đi! Kìa, kẻ phản Ta đã đến.”  Ngay khi Ngài còn đang nói, Giu-đa, là một trong số mười hai sứ đồ, đến cùng với một đám đông cầm gươm và gậy do các thượng tế, chuyên gia kinh luật và các trưởng lão sai đến.  Kẻ phản bội cho họ một dấu hiệu này: “Hễ tôi hôn ai, chính là người đó, hãy bắt lấy và dẫn đi cho cẩn thận.” Vừa đến, Giu-đa lập tức tới gần Ngài và nói: “Chào Thầy!” rồi hôn Ngài. Chúng ra tay bắt Ngài.


Sau việc đóng đinh, một lãnh đạo Do Thái giàu có tên Giô-sép xứ Arimathea xin Phi-lát cho ông lấy xác Chúa Giêsu để chôn.  Chắc chắn Giô-sép nắm liều lĩnh lớn khi yêu cầu giấy phép La-mã để chôn cất thích đáng cho một tội nhân bị cáo phản quốc.  Không nghi ngờ gì ông nhận rõ danh tiếng và vị thế ông trong cộng đồng tôn giáo sẽ bị nguy hiểm.

Điều gì khiến Giô-sép, một người theo Chúa Giêsu âm thầm, có can đảm tiến ra khi những bạn thân nhất của Chúa lùi bước trong sợ hãi?  Phải chăng vì Giô-sép sống trong mong đợi, tìm kiếm God? (Xem Mác 15:45).

Sự hy sinh của đấng Christ thay đổi mọi thứ - cả định mệnh vĩnh cửu của chúng ta lẫn đời sống hàng ngày của chúng ta – cho phép chúng ta sống với ý thức về hy vọng vô hạn và biết trước hợp lý.  Tuy nhiên đôi khi tôi tự hỏi, Bao lần tôi bỏ lơ, không thấy, thất bại hoặc từ chối nhận ra sự hiện diện của God?  Tôi có thực sự tìm trông Ngài không?  Tôi đang sống mong đợi thể nào, giữa lúc “rồi mà chưa”?

Đây là những câu hỏi quan trọnh, hôm nay và mỗi ngày.  Vì ở đâu Chúa Giêsu xuất hiện và thể nào Chúa Giêsu nghĩ và điều gì Chúa Giêsu nói thường không là điều tôi mong đợi.  Và không riêng tôi.  Hãy xem xét Giô-sép xứ Arimathea, Phi-e-rơ và Giăng, và những phụ nữ khám phá ra ngôi mộ trống.  Dù Chúa Giêsu bảo đảm, họ không thấy trước cái chết Ngài.  Và sau khi Ngài bị chôn, điều gì họ mong đợi?  Cú sốc và bất tín của họ, khi Ngài tái hiện, đưa ra câu trả lời.

Cách đây nhiều năm tôi nhận được lá thư từ một bạn vật lộn giữa cái rồi mà chưa.  “Tất cả gì tôi có thể làm,” anh viết, “là sống từng giây phút đến và nhận ra God trong đó.”  Kết luận của anh: “Tôi muốn để sự vật lộn, đau đớn, và tổn thương hiện hữu bên cạnh vui mừng, bình an, và hy vọng.”

Có lẽ không dễ sống mong đợi giữa những thực tế hiện tại và tương lại, nhưng tôi tin đó là cách tiếp cận tốt nhất.  Một bà mẹ đau đớn cái chết của con bà giải thích rằng, “Tôi khám phá ra thể nào đau đớn và hy vọng khiêu vũ cùng nhau, thường khi thay đổi hàng đầu.  Tuy nhiên nếu không có sự hy sinh của đấng Christ, sẽ không có hy vọng – và đó thật là cuộc khiêu vũ tàn nhẫn làm sao.”

Bây giờ, đó là sống với mong đợi!





No comments:

Post a Comment